[Book reviewed] Tự Truyện Ông Giáo Làng Trên Tầng Gác Mái

Sau 2 ngày tôi đã đọc hết cuốn tự truyện này về cuộc đời của Nguyễn Thế Vinh do Nguyễn Thị Việt Hà chấp bút. (Sách do NXB Thế Giới và Saigonbooks xuất bản) Càng đọc càng thấy sức mạnh, trải nghiệm, sự cố gắng và những thăng trầm của cuộc đời anh rất thật, rất gần gũi và có sức động viên lan tỏa thật lớn. Những điều anh làm hơn hết là 1 tấm lòng, với những cách khác nhau để vượt qua số phận và hơn hết là tình người và những điều thật nhỏ nhưng làm được cho đời này…vì chúng ta sinh ra từ cát bụi, lớn lên và chết đi cũng về với cát bụi…
“Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi để 1 mai tôi về làm cát bụi/ Ôi cát bụi phận nào..”.
—-
Đọc mà thấy sao có đoạn giống quá…
Chúc Anh luôn nhiều sức khỏe để hoàn tất tầm nhìn của mình.
—-
Theo Wikipedia: Nguyễn Thế Vinh (sinh 1970) tại làng quê nghèo xứ cát Bắc Bình, Bình Thuận.[1] Khi lên 8 tuổi, Nguyễn Thế Vinh bị ngã gãy tay và phải cưa cụt tay phải. Với một tay còn lại, anh có thể hòa tấu guitar và thổi Harmonica một cách nhuần nhuyễn. Để có thể điều chỉnh từng nốt nhạt trên cung đàn, anh đã mất hơn ba năm để tìm ra một cách riêng khi mình chỉ có một cánh tay.[1]Đầu năm 2004, Thế Vinh tình cờ gia nhập hội quán Hội ngộ, nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Với Vinh thì “Nghệ thuật không có sự thông cảm, dù khi bị khuyết tật”.[2]
——-
HCM 22.07.2017 – Vũ Thành Nam Đức
“Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi để 1 mai tôi về làm cát bụi/ Ôi cát bụi phận nào..”.
—-
Đọc mà thấy sao có đoạn giống quá…
Chúc Anh luôn nhiều sức khỏe để hoàn tất tầm nhìn của mình.
—-
Theo Wikipedia: Nguyễn Thế Vinh (sinh 1970) tại làng quê nghèo xứ cát Bắc Bình, Bình Thuận.[1] Khi lên 8 tuổi, Nguyễn Thế Vinh bị ngã gãy tay và phải cưa cụt tay phải. Với một tay còn lại, anh có thể hòa tấu guitar và thổi Harmonica một cách nhuần nhuyễn. Để có thể điều chỉnh từng nốt nhạt trên cung đàn, anh đã mất hơn ba năm để tìm ra một cách riêng khi mình chỉ có một cánh tay.[1]Đầu năm 2004, Thế Vinh tình cờ gia nhập hội quán Hội ngộ, nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Với Vinh thì “Nghệ thuật không có sự thông cảm, dù khi bị khuyết tật”.[2]
——-
HCM 22.07.2017 – Vũ Thành Nam Đức
Many Thanks
Many Thanks