“Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm.
Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt”
– John Lennon –
“Tình bạn vốn là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng được trân trọng. Một người có thể có rất nhiều bạn tuy nhiên không phải ai cũng có một người bạn thân hay tình bạn chân thành. Đôi khi sự bận rộn của cuộc sống cuốn chúng ta vào khiến con người dần trở nên lãnh cảm. Tuy nhiên, trong một giây phút nào đó, khi bạn thấy cô đơn, trống trải bạn mới thấy việc có một người bạn bên cạnh ý nghĩa đến nhường nào. Đó là người hiểu về quá khứ của bạn, tin tưởng vào tương lai của bạn và chấp nhận con người hiện tại của bạn. Sự tồn tại của một người bạn không phải là luôn nhìn thấy bằng mắt mà là luôn cảm nhận bằng trái tim” – trích châm ngôn cuộc sống –

N.T.C (sau đây gọi ngắn là T.C), người bạn thân của tôi từ những ngày đầu vào Sài Gòn học. Năm 1994 tôi xuống Sài Gòn học lớp 12 và ở trọ tại nhà bà con cùng ở khu giáo xứ Bùi Phát & giáo xứ Vườn Xoài. Chúng tôi bắt đầu quen nhau khi cùng sinh hoạt trong hội học sinh, sinh viên công giáo và sau này là Nhóm Giới Trẻ Giáo Xứ Vườn Xoài.
T.C sinh ra trong gia đình gốc miền trung, rồi gia đình chuyển vào miền tây (Sóc Trăng) và sau đó chuyển lên Sài Gòn. T.C là con Út trong gia đình có 4 anh chị em và sống cùng đại gia đình ở khu giáo xứ Bùi Phát trên căn phòng nhỏ chỉ khoảng 25m2 trên tầng 2 của nhà Bà Nội. Căn phòng nhỏ này nằm ở phía sau và có thêm cái ban công cơi nới là nơi mà chúng tôi thường hay trò chuyện, ăn uống, ngủ nghỉ và cũng là căn bếp của gia đình cậu ấy.
T.C tuổi Thìn (1976) lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng do chơi chung nên chúng tôi thường gọi bằng mày tao, khi có người khác thì gọi lịch sự hơn là cậu tớ. T.C nhanh nhẹn, nói chuyện khéo, chịu khó học hành và hay giúp đỡ người khác trong đó có tôi. Cậu ấy rất khéo tay, có nhiều tài lẻ và đặc biệt là may giày dép rất khéo (nghề của Cha cậu ấy), tôi thường hay nhờ cậu ấy sửa giúp khi giày dép bị hư, rách hay mua lại những đôi dép, giày còn tốt nhưng bị rách chút hay bung chỉ mà người ta đã bỏ hoặc bán lại với giá thấp.
Những kỷ niệm khó quên cùng nhau
Trong nhóm Giới Trẻ mà chúng tôi sinh hoạt thì có nhiều bạn học sinh, sinh viên ở mọi vùng quê ở trọ gần giáo xứ hay các anh chị em nhà ở các khu xung quanh giáo xứ Vườn Xoài và Bùi Phát. Bọn tôi thân nhau khi cùng nhau hoạt động các công tác thiện nguyện như các thánh lễ cho người tàn tật, các chuyến thiện nguyện ở trại phong cùi Thủ Đức, người già neo đơn, giao lưu các giáo xứ, trại huấn luyện dành cho giới trẻ ở khắp mọi miền… Theo định kỳ sinh hoạt thì chúng tôi thường gặp nhau mỗi tuần ít nhất là 1 lần nhưng T.C và tôi thì hầu như ngày nào cũng như hình với bóng. Trong nhóm có rất nhiều anh chị, và các bạn khác nữa nhưng lúc đó có bộ 3 rất ư là hợp ý nhau trong nói chuyện, tính cách, hoàn cảnh là T.C, H.N và Tôi. Lúc đó T.C và H.N đang học năm 1 Khoa Tài Chính Doanh nghiệp – Đại Học Tài Chính Kế Toán Tp. HCM (Sau này sáp nhập thành Đại Học Kinh Tế Tp. HCM). Ba chúng tôi như là 03 anh em ruột vì cái gì cũng chia sẻ với nhau giống kiểu “Ăn cùng mâm, ngủ cùng giường và chỉ có bạn gái của đứa nào thì đứa đó sài…”. T.C và tôi thân nhau hơn vì cùng nhau chia sẻ nhiều thứ.
Ngoài việc sinh hoạt chung thì chúng tôi còn đi làm chung với nhau, nhớ cảnh 03 thằng chúng tôi đi sơn sửa nhà thuê. Ngày đó M.P là trưởng nhóm giới trẻ và lớn hơn chúng tôi nên M.P thường hay nhận nhà để thầu sửa chữa, và thế là 3 chúng tôi trở thành các ông thợ sơn chuyên nghiệp từ việc chà, chét, quét sơn cửa, sơn nhà, quét vôi hay sơn nước, sửa điện chúng tôi đều làm hết. Có lần M.P nhận nguyên cái xưởng may của Bố 01 người bạn gái trong nhóm giới trẻ. Ba chúng tôi phải leo lên sơn phết, đóng trần rồi đi lại hệ thống điện…có ngày chưa nhận được tiền công T.C và tôi phải về nhà cậu ấy ăn cơm hay chia nhau ổ bánh mì…
Lúc đó bọn tôi làm nhiều việc từ dạy kèm, đi phụ sửa nhà và còn làm thiệp sinh nhật để tặng cho các bạn nữ trong nhóm và bán kiếm tiền. Kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là T.C và tôi đạp xe khắp thành phố để tìm những cây thông để lấy lá về ép khô, hoa tươi đẹp về phơi khô rồi mua nhựa trắng để gắn vào thiệp trang trí. Lần đó hai thằng tôi chui vào chỗ 80 Văn Văn Tần (giờ là lãnh sự quán của Nam Phi) hái thì bị bắt, hai thằng bị giữ lại và tra hỏi đến xanh mặt mày. Sau đó chắc thấy bọn tôi tội nghiệp nên chú bảo vệ thả cho về.
Từ anh em kết nghĩa rồi thành vợ thành chồng
Trong nhóm chúng tôi có rất nhiều các bạn nữ, với cái mác là sinh viên Kinh Tế, học hành giỏi dang, rồi hoạt động xã hội năng nổ, ăn nói cũng lịch sự hay giúp đỡ mọi người nên các chị em cũng rất quý. Ngày đó chúng tôi hay kết nghĩa anh em với nhau để có thể hỗ trợ nhau mọi thứ trong cuộc sống. T.C, Bé T.L và tôi là một trong những tình huống như vậy. T.C lớn làm anh Hai nên có nhiệm vụ dạy kèm cho Út T.L (Bé T.L mới ở Trại từ Thái Lan về) vì cố ấy mất căn bản các môn học lúc đó. Bé T.L lúc đó nhỏ con, tính tình vui vẻ giống con trai và hay quậy người khác nên T.L rất không thích vì cậu ấy thì đầm tính hơn. Nhưng có lẽ ông bà ta nói đúng “ghét của nào thì trời trao của đó”. Qua thời gian dạy kèm, đi chơi chung nhóm, qua các hoạt động cộng đồng cùng nhau thì T.L nói với tôi là cậu ấy thích Bé T.L và thế là tôi là chiếc cầu nối của anh Hai (T.C) và Em Út (Bé T.L). Qua nhiều thăng trầm trong hành trình yêu đương và cuối cùng thì 02 anh em đó giờ đã trở thành vợ thành chồng và có với nhau 03 cậu con trai thật tuyệt.
Thực tế thì trước khi quen Bé T.L thì T.C quen nhiều cô lắm nhưng đây là một phần thú vị của cuộc sống và là một phần của câu chuyện khác mà tôi không tiện tâm sự ở đây…
Câu chuyện về 03 gói xôi sống trong 01 tháng.
Lúc đó tôi nhớ là vừa hoàn tất năm 2 đại học, tôi phải thi vào chuyên ngành nên việc dạy kèm tôi đã nghỉ, không đi làm thêm mà chỉ còn dạy lớp học tình thương cho các em có hoàn cảnh khó khăn tại trường Nguyễn Thi. Thời điểm này gia đình tôi cũng đang gặp khó khăn nên tôi không dám xin tiền Bố Mẹ. Kể ra thì đây là những tình cảm mà có thể giờ không thể mua được bằng rất nhiều tiền đâu. T.C và tôi thường hay lên thư viện Đại Học Sư Phạm – đối diện chợ Nguyễn Văn Trỗi (Nơi đây rất nhiều kỷ niệm với các Anh/Chị/Em và bạn bè nhóm thư viện – tôi sẽ kể sau) để học bài khi không có giờ lên lớp hay đi làm thêm. Hồi đó mỗi ngày T.C được Má cho 5.000 đồng để ăn sáng còn buổi trưa thì cậu ấy sẽ về ăn trưa cùng gia đình rồi chiều lên học tiếp. Thế là sáng nào tôi cũng qua chở T.C đi bằng xe đạp hôm thì xe của tôi hôm thì xe của Thiện Chí (Đi 1 xe thôi để tiết kiệm), rồi ghé Bác bán xôi ngay đầu ngõ mua 03 gói xôi ngọt (Bác hỏi sao có 02 thằng mà mua 03 gói) hết 3.000 đồng. Thiện Chí 1 gói, tôi 2 gói – các bạn cũng sẽ hỏi sao mà tôi 2 gói phải không? Vì 01 gói là dùng để ăn sáng và 1 gói để dành ăn trưa. Ăn xong rồi thì trải báo ra nghỉ tại hành lang lầu 4 của Thư Viện hay những buổi mưa thường hay ngồi đàn hát ngêu ngao với các chiến hữu tại thư viện. Còn lại 2.000 đồng thì gửi xe hết 500 đồng, 1.000 đồng thì để buổi chiều mua 02 ổ bánh mì không lót bụng và uống nước công tên (nước ngay vòi cho sinh viên) để học tối. Vậy đố các bạn còn là 500 đồng nữa thì chúng tôi sẽ làm gì? Dù không có tiền nhưng 500 đồng vẫn dùng để bao các bạn gái ở thư viện ăn Yaourt (Vì chỉ có 200 đồng/hũ) hay uống trà đá ở căn tin tự phát của Thư Viện… Các bạn sẽ hỏi vậy tối chúng tôi ăn gì? Buổi tối thì T.C về nhà ăn cơm với gia đình còn tôi thì về lục cơm nguôi ở nhà Bà tôi. Cứ vậy mà chúng tôi cầm cự cả tháng trời. Với ai sao tôi không biết nhưng đây là tình cảm mà tôi rất trân trọng với T.C mà thỉnh thoảng hay nhắc khi chúng tôi ngồi cùng nhau.
Sau này còn có thời gian T.C và tôi ở cùng nhau trên căn nhà trọ của gia đình cậu ấy ở Gò Vấp, ngày ấy mới ra trường và đi làm còn nhiều khó khăn và cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều. Hầu hết bạn bè từ phổ thông đến đại học, bạn thư viện hay bạn ngoài đời của tôi thì T.C đều biết. Có người nói cậu ấy thế này hay thế kia nhưng với tôi thì T.C là người nhiệt tình, hay giúp đỡ người khác, luôn cố gắng và có đời sống đạo tốt.
Thời gian cứ trôi và tình bạn của chúng tôi rất gắn bó từ lúc quen nhau cho đến khi ra trường, đi làm rồi đến khi lập gia đình. Lúc đó chúng tôi thường như hình với bóng nếu không gặp nhau 1 ngày để tám thì trong người rất khó chịu. Cũng có những thời điểm chúng tôi giận nhau do hiểu lầm nhưng rồi chúng tôi lại càng thân nhau hơn có lẽ vì sự chân thành. Thậm chí có những chuyện thâm cung bí sử của cả hai chúng tôi đều chia sẻ cho nhau nhưng tôi không tiện kể ra ở đây. Cả gia đình T.C, gia đình Bé T.L và gia đình tôi đều xem chúng tôi như những người con trong gia đình.
Ngày Vợ Chồng T.C và gia đình làm tiệc chia tay anh em bạn bè để đi Lào sinh sống nhưng tôi cũng không có mặt. Có lẽ có những cái rất đặc biệt bạn luôn dành cho tôi nhưng tôi lại không có mặt… Cuộc sống luôn thay đổi nhưng có lẽ tình bạn của chúng tôi vẫn như ngày nào đúng không T.C. Người ta bảo chỉ cần 7 năm thôi là đã là tình bạn kim cương rồi, vậy mà mà bọn mình đã quen nhau hơn 23 năm rồi đúng không? Dù thời gian có qua mau, dù chúng ta có ở nơi đâu đi nữa thì bọn mình vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ về cái thời sinh viên thật khó khăn, cùng nhau hoạt động xã hội – cộng đồng, cùng nhau đi làm, cùng nhau ở chung, cùng nhau chia sẻ vui buồn trong cuộc sống và cùng nhau mơ ước….
Hạnh phúc không thể mua được bằng tiền vì nó là những khoảnh khắc đã đi qua, là những chắt chiu thật nhỏ, là những tình cảm từ đáy lòng mà chúng ta luôn giữ lại cho nhau đúng không Bạn hiền – N.T.C.
Sinh nhật lần thứ 41 của Cậu mình gửi bài viết này làm quà tặng để chúng mình cùng nhìn lại chặng đường đã qua với tình bạn thật đẹp và thật chân thành. Xin cầu chúc cho Bạn hiền, Bé T.L và gia đình luôn được nhiều hồng ân Thiên Chúa, Hạnh Phúc và May mắn trong cuộc sống.
(Trích từ tự truyện: “Những người bạn gắn bó trong đời tôi” – của Vũ Thành Nam Đức)
27.07.2017 – Vũ Thành Nam Đức
2 thoughts on “[Tự Truyện] N.T.C – MỘT TRONG NHỮNG NGƯỜI BẠN NỐI KHỐ TẠI ĐẤT SÀI GÒN”