Câu Chuyện #1: Tình yêu thương
“Tình yêu thương của Bố Mẹ dành cho con cháu là vô bờ bến”.
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=pfbid02fWSHFUGi5w9Ev9FN7p3eFQn4JEbZHzMtRB91hnMAfJQ6YWcxWF38iH1NPgLdL6qEl&id=1187148252&mibextid=Nif5oz
Tôi sinh ra vào thời điểm khó khăn nhà thiếu ăn, thiếu mặc nên tôi bị suy dinh dưỡng. Bụng thì to như quả núi, đầu thì nhô ra còn người thì còi toàn xương. Ông nội tôi từng nói “Không biết nó có có chịu nổi đến nơi hay không”. Ngoài suy dinh dưỡng ra thì tôi còn bị hen suyễn, nên mỗi khi trời thay đổi thời tiết thì tôi không thể thở được. Tôi còn nhớ lúc tôi khoảng 4-5 tuổi, đêm đó tôi cứ khịt khịt và không thể thở nổi. Tình huống nguy cấp nhà lúc đó thì không có phương tiện để đi mà trời thì đã khuya gần nửa đêm. Bố tôi đã lội bộ cõng tôi vào bệnh viện cách nhà khoảng hơn 4-5km (4-5 cây số). Khi vào đến nơi thì Bác sỹ cắm ngay bình oxy cho tôi thở, tôi nói cắm quả bom này vào thi nó nổ làm sao Bố. Bố tôi từng là quân y nên ông rất rành sử dụng các thiết bị cũng như cách sơ cứu khi tôi bị khó thở. Ông cùng Mẹ chăm sóc tôi từng ngày, từng giờ và trao đổi với Bác Sỹ về liệu trình điều trị. Khi ấy bạn của ông là 1 bác sỹ đã từng học ở pháp. Tôi còn nhớ Bác Sỹ và Bố tôi đã nói bệnh này của tôi không thể chữa khỏi dứt vì thời đó không đủ thuốc và thiết bị. Ông chỉ khuyên tôi là chịu khó ăn uống và tập luyện.
Khi xuất viện, bố tôi khuyến khích tôi tập chạy bộ và chơi thể thao. Ông cùng tôi đi bộ mỗi ngày và ông tập cho tôi chơi bóng chuyền – đây là môn mà ông đã từng cùng đồng đội của mình tham gia và thi đấu đỉnh cao của quốc gia. Lúc đó, tôi lại thích chơi bóng đá hơn thế là ông cho tôi tập cùng các anh trong đội tuyển của huyện chỉ là nhặt bóng hay làm quân xanh thôi. Lúc đó ông nói với tôi rằng nếu con muốn hết bệnh thì phải ăn uống điều độ, tập luyện siêng năng và kiên trì. Để có thể lực để chơi bóng đá với những anh/chú lớn hơn tôi phải tự mình tập chạy bộ mỗi ngày. Mỗi ngày tôi càng tiến bộ một chút, lúc đầu là 1-2 vòng sân, sau này là 10 vòng và sau nữa là 10km, 20km mỗi ngày. Sau này tôi đã thắng nhiều cuộc thi việt dã (marathon) của trường và địa phương tổ chức khi thi đấu với những anh/chị và các chú lớn hơn mình rất nhiều.
Tâm sự với bản thân:
Tình yêu thương của Bố Mẹ: Quả thật sau khi tập luyện điều độ và kiên trì thì bệnh của tôi đã dứt hẳn khi tôi lớn lên và trưởng thành như hiện nay. Thậm chí sau này tôi có thể chơi giỏi hầu hết các môn thể thao. Đó chính là nhờ sự yêu thương vô bờ bến của bố mẹ tôi.
Nuôi dạy con cháu: Người luôn đồng hành cùng tôi đó chính là bố tôi. Ông dạy cho chúng tôi bài học về tình yêu thương, sự động viên và những bài học về làm người. Đặc biệt là bài học về sự giáo dục con cái. Hãy đồng hành cùng con như người bạn, hãy để con mình biết tự lập ngay từ khi con nhỏ, biết được giá trị của thời gian, tiền bạc, sức lao động, giá trị của người khác làm ra và đặc biệt là tình yêu thương.
Hãy dành thời gian cho người thân yêu: trong cuộc sống với cơm áo gạo tiền nhiều khi chúng ta quên mất những thứ quan trọng trong cuộc sống đó là những người thân của chúng ta. Có những thứ rất gần nhưng chúng ta không biết trân trọng và đến khi mất đi rồi thì hối hận và tiếc nuối. Hãy trân trọng những gì chúng ta đang có, hãy dành thời gian nhiều hơn cho những người thân thương của chúng ta.
(Trích Những câu chuyện và Bài Học Của Bố Tôi – @DUCVU)
–
Xin quý vị hiệp ý cầu nguyện cho linh hồn LUCA.
#vuthanhnamduc